Mặt trời lặn trong chén nước chè
Tôi và em ngồi bên nhau nơi cửa biển
Tôi với tay uống cạn cả mặt trời như gã nghiện
Nghe trong mình hơi nóng ngùn ngụt nơi tim
Em lại bảo tôi phải lặng im
Tôi ngồi đó tự thấy mình thừa thãi quá
Nửa muốn chạm vào em, nửa lại ngập ngừng xa lạ
Đành nghiêng mình uống cả giọt bâng khuâng
Chiều cửa biển tắt lịm trước màn đêm
Em đứng đó nỗi cô đơn vằng vặc
Tôi ước làm cánh diều trầm mặc
Lặn ngụp bay nơi đáy mắt mênh mông
Sóng dội lên cuốn thả từng đợt vào hư không
Cửa biển đón đầu một cơn giông bão mới
Em đạp cửa hứng bằng cả vòng tay với
Nghe nước mắt vỡ òa thổn thức giữa mênh mông…
Mong một sớm mai mặt trời nhú hừng đông
Em cho tôi được một lần chạm khẽ
Vào bờ môi em bằng nụ hôn rất nhẹ
Để mặt trời chiếu rọi những cơn mê
Mặt trời lại mọc lên từ chén nước chè…
7.2017