“Hành trình thức tỉnh không chỉ là hành trình bừng tỉnh, giải thoát khỏi cái tôi, và nhận ra cuộc sống mà mình từng biết chỉ là một giấc mơ. Nó cũng là sự trở lại, quay về từ đỉnh núi mà nó đã tới. Chừng nào chúng ta còn ở lại đỉnh cao thức tỉnh, ở nơi tuyệt đối siêu việt, nơi chúng ta vĩnh viễn vô ưu, bất sinh bất diệt, thì nhận thức của chúng ta còn chưa trọn vẹn.
Theo một nghĩa nào đó, giác ngộ đang chết đi trong đời thường, hoặc trong một sự bình thường phi thường. Chúng ta bắt đầu nhận ra rằng bình thường là phi thường. Tựa như bắt gặp một bí mật ẩn giấu – rằng tất cả chúng ta đã ở trong miền đất hứa, ở thiên đàng. Ngay như thuở ban đầu, chỉ có Niết Bàn, như Đức Phật đã nói. […]
Chính từ nền tảng nhìn thấy, trải nghiệm và hiểu đúng về sự hoàn hảo tiềm ẩn của cuộc sống mà chúng ta được vận động bởi một sức mạnh hoàn toàn khác. Chúng ta không còn bị xô đẩy hoặc lôi kéo; chúng ta không còn cảm thấy mình cần phải đạt được cái gì. Chúng ta không còn cảm thấy mình có nhu cầu được biết đến, được công nhận, xác nhận, yêu hay ghét, thích hay không thích. Đây chỉ là trạng thái ý thức trong tâm trí mê. Một khi chúng ta hóa giải được tất cả những thứ đối lập đó và chúng hòa hợp trong ta thì có một động cơ khác cho chúng ta trong cuộc sống. Đó là một thứ cực kỳ giản đơn. Cái sức mạnh, thứ năng lượng vận hành chúng ta đồng thời lại chính là bản chất của cuộc sống chúng ta, bản thân chúng ta”