Anh nói về mười lăm năm
Em nói về bài ca tuổi trẻ
Ta đã đi qua tháng năm dài đến thế
Chợt thấy mình nghèo như kẻ tha hương
Năm tháng qua đi rất đỗi bình thường
Ta dần mất những xúc cảm thời tuổi trẻ
Không còn cảm thấy yêu trước bông hoa nhỏ bé
Chẳng cảm thấy buồn trước cây cỏ tàn phai
Cuộc sống này dễ có mấy ai
Bận lòng tới mất mát của người khác nữa
Vì những nhọc nhằn luôn đón đầu trước cửa
Mỗi sáng mở mắt là thấy bận bịu lo toan
Cuộc sống là chuỗi tan hợp hợp tan
Sự đời giống như bài ca được mất
Đón nhận ung dung, tạ ơn trời đất
Cho lòng từ cảm hai chữ “tùy duyên”
29.04.17